Bữa tối nhanh chóng qua đi,trả lại cho căn phòng ăn sự im lặng.Trong ngôi biệt thự sang trọng nằm trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm,dường như mọi vậ đã chìm dần vào bóng tối.Ông Tâm đã trở lại phòng làm việc.Bà Tâm thì trở vào phòng.Thiên cũng trở về phòng để chuẩn bị cho kế hoạch của mình.Chỉ còn chị giúp việc đang lau dọn phòng ăn.Căn nhà im lặng đến mức nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ treo trên tường ở đại sảnh lớn.Lúc này,kim giờ đang nhích dần sang con số 9.
…Có một người đi lại trong phòng không biết bao nhiêu lần.Kẻ đó đi về phía tấm rèm lớn và mở ra.Bên ngoài,người đi lại vẫn còn tấp nập.Ngồi lên bệ cửa,kẻ đó đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính,nhìn xuống con đường phía dưới kia.Nơi mà ánh mắt ấy dừng lại là ngã 3 của phố Nguyễn Bỉnh Khiêm,chờ đợi.Chợt cơn buồn ngủ ập đến kéo hai mí mắt của nó sụp xuống.Nó tự nhủ với bản thân “ngủ một chút rồi mới có sức mà trốn chứ”.
Hẹn xong giờ thức dậy,nó nằm xuống nệm,kéo tấm chăn lên ngang người,cho ánh sáng của chiếc đèn xuống mức thấp nhất rồi chìm dần vào giấc ngủ an lành không bao giờ có ác mộng,à không,hiếm khi có ác mộng.Kim đồng hồ lặng lẽ nhấc qua từng giây,nặng nề.Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ hắt lên đồng hồ.Bóng đêm trải dài phủ lên mặt số chỉ để lại những con số mờ ảo_9h21 phút.
…Có một chiếc Dakuta thắng gấp trước cổng lối vào sân bay Nội Bài.Một thằng con trai mặc chiếc quần jean mài rách gối,khoác trên người chiếc áo sơmi trắng tất tả đi về phía quầy bán vé mua một chiếc vé đi thành phố Hồ Chí Minh trong đêm.Mua xong,cậu ta nhảy lên chiếc môtô yêu quý của mình phóng vút đi.Chiếc xe đó rời sân bay chạy nhanh qua đường cao tốc hướng về khu đo thị mới.Lúc này là 10h 3 phút.Đêm dài…
…Có một người chợt giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại.Kẻ đó bật dậy,đi nhanh ra phía cửa sổ.Đôi mắt người ấy sáng lên khi thấy bóng người dổ dài trên đường nơi chỗ hẹn.Kẻ đó vui sướng tới mức tự thưởng cho bản thân một chút thời gian ngâm mình trong làn nước mát lạnh rồi thay quần áo.Một chiếc áo phông đen kiểu hiphop,chiếm gần hết mặt trước chiếc áo là hình đầu lâu in trắng.Chiếc quần bò rộng thùng thình bó dưới và dôi giày cũng hiphop nốt.Tất cả tạo nên cho kẻ đó một vẻ ngoài mạnh mẽ và hoàn hảo.Nhìn Thiên lúc này thì đố ai có thể nhận ra nó là con gái.Nó hí hoáy viết cái gì đó vào tờ giấy để lại trên giường rồi xếp gấu bông thế chỗ mình,trùm kín chăn lên.Xong việc,nó kéo sụp chiếc mũ xuống che nửa khuôn mặt, nhìn lại lần cuối căn phòng mình rồi khoác balô lên vai, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.Lúc này,thời gian đang trôi dần sang khung giờ thứ 11.
…Có một người đi lại trong phòng không biết bao nhiêu lần.Kẻ đó đi về phía tấm rèm lớn và mở ra.Bên ngoài,người đi lại vẫn còn tấp nập.Ngồi lên bệ cửa,kẻ đó đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính,nhìn xuống con đường phía dưới kia.Nơi mà ánh mắt ấy dừng lại là ngã 3 của phố Nguyễn Bỉnh Khiêm,chờ đợi.Chợt cơn buồn ngủ ập đến kéo hai mí mắt của nó sụp xuống.Nó tự nhủ với bản thân “ngủ một chút rồi mới có sức mà trốn chứ”.
Hẹn xong giờ thức dậy,nó nằm xuống nệm,kéo tấm chăn lên ngang người,cho ánh sáng của chiếc đèn xuống mức thấp nhất rồi chìm dần vào giấc ngủ an lành không bao giờ có ác mộng,à không,hiếm khi có ác mộng.Kim đồng hồ lặng lẽ nhấc qua từng giây,nặng nề.Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ hắt lên đồng hồ.Bóng đêm trải dài phủ lên mặt số chỉ để lại những con số mờ ảo_9h21 phút.
…Có một chiếc Dakuta thắng gấp trước cổng lối vào sân bay Nội Bài.Một thằng con trai mặc chiếc quần jean mài rách gối,khoác trên người chiếc áo sơmi trắng tất tả đi về phía quầy bán vé mua một chiếc vé đi thành phố Hồ Chí Minh trong đêm.Mua xong,cậu ta nhảy lên chiếc môtô yêu quý của mình phóng vút đi.Chiếc xe đó rời sân bay chạy nhanh qua đường cao tốc hướng về khu đo thị mới.Lúc này là 10h 3 phút.Đêm dài…
…Có một người chợt giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại.Kẻ đó bật dậy,đi nhanh ra phía cửa sổ.Đôi mắt người ấy sáng lên khi thấy bóng người dổ dài trên đường nơi chỗ hẹn.Kẻ đó vui sướng tới mức tự thưởng cho bản thân một chút thời gian ngâm mình trong làn nước mát lạnh rồi thay quần áo.Một chiếc áo phông đen kiểu hiphop,chiếm gần hết mặt trước chiếc áo là hình đầu lâu in trắng.Chiếc quần bò rộng thùng thình bó dưới và dôi giày cũng hiphop nốt.Tất cả tạo nên cho kẻ đó một vẻ ngoài mạnh mẽ và hoàn hảo.Nhìn Thiên lúc này thì đố ai có thể nhận ra nó là con gái.Nó hí hoáy viết cái gì đó vào tờ giấy để lại trên giường rồi xếp gấu bông thế chỗ mình,trùm kín chăn lên.Xong việc,nó kéo sụp chiếc mũ xuống che nửa khuôn mặt, nhìn lại lần cuối căn phòng mình rồi khoác balô lên vai, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.Lúc này,thời gian đang trôi dần sang khung giờ thứ 11.