Mặc Áo Dài Giữa Mùa Đông
Tôi quen anh từ khi tôi còn là một cô bé lớp 10 mơ mộng, khi anh vẫn hay cốc đầu tôi như trẻ con. Anh đi du học, tôi lao vào ''cày'' sách vở như điên với mong muốn tốt nghiệp phổ thông sẽ thi để sang úc với anh. Không may, tôi thi TOEFL thiếu gần 50 điểm. Tôi vào học ở một trường ĐH trong nước, mắt không hề nhìn thấy một người con trai nào khác. Anh về nước ăn tết. Trong hơn một tháng trời, ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau đi chơi, đi tìm sách vở, thăm bạn bè. Chúng tôi luôn vui vẻ và rất hiểu nhau. Đó là những ngày xuân tươi thắm nhất và cũng tuyệt vọng nhất đối với tôi. Càng ngày, tôi càng nhận ra mình đã không yêu lầm người và suốt đời, tôi sẽ không thể nào tìm thấy một người nào khác giống như anh. Nhưng tôi cũng lại mơ hồ lo sợ anh chỉ coi tôi như một cô bé, như một đứa em gái, mà do hai gia đình thân quen, tôi và anh từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Tuyệt vọng nhưng hạnh phúc, nỗi buồn ấy với tôi có màu rực rỡ.
Chỉ còn một ngày nữa thôi anh sẽ phải quay lại úc. Tối hôm trước, anh vô tình nói: ''Anh muốn chụp mấy bức ảnh chùa chiền cho bọn Tây xem. Nhưng ... chán thật, đang giữa mùa lạnh, không bói đâu ra một bóng áo dài...''. Sáng hôm sau, trong cái rét 14 độ của buổi sáng tháng Hai, tôi mặc một chiếc áo dài lụa trắng cùng anh đi chụp ảnh, không kèm theo bất kỳ một chiếc áo len hay áo khoác nào. Suốt một ngày, từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, tôi đứng làm mẫu cho anh chụp, từ Cổ Loa về tới Phủ Tây Hồ, chùa Trấn Quốc... Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao chỉ một trái tim bé nhỏ lại có thể cung cấp một nguồn nhiệt lượng lớn lao nhường ấy cho con người. Hôm sau, anh bay. Tôi không ra tiễn, nằm nhà sốt li bì. Tôi ngủ suốt hai ngày, giấc ngủ nặng nề mê man, không biết vì ốm hay vì trong lòng luôn văng vẳng tiếng ầm è của chiếc máy bay đã mang anh đi xa... Tỉnh dậy, mẹ đưa tôi mảnh giấy anh gửi lại: ''Anh chưa gặp một người con gái nào như em. Người con gái trong suốt thời gian vừa qua luôn tận tình giúp anh tìm tài liệu trong một lĩnh vực mà anh biết cô ấy không hề hứng thú. Người con gái nghe anh huýt sáo vu vơ mà biết được anh nghĩ gì. Người con gái ấy, cả ngày hôm qua mặc mỗi tấm áo mỏng manh đi cùng anh, mà lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, nghĩ ra đủ thứ chuyện để anh an tâm chụp hình mà không áy náy, luôn luôn hồng hào và xinh đẹp... Cám ơn em nhé, sao em lại tốt với anh đến thế!''.
Cơn sốt đã qua mà trong tôi bừng bừng như có muôn ngọn lửa thiêu đốt. Tôi biết, dù sau này có phải hứng chịu điều gì đi nữa, tôi nhất thiết phải bộc bạch lòng mình, và cũng chỉ có lúc này thôi. Vớ lấy giấy, bút, tôi viết một hơi: ''Anh vẫn không hiểu ư, sẽ chẳng bao giờ có ai tốt với anh hơn em đâu. Bởi vì em đã lớn rồi. Và... hình như em yêu anh ! ''.Chục ngày sau, vào lúc 12 giờ đêm, tôi nhận được điện thoại của anh. Ngay sau khi nhận được mấy dòng tôi gửi, anh đã chạy đi tìm điện thoại để gọi cho tôi. Trong máy, giọng anh rất dịu dàng: ''Thảo à, bỏ hai từ ''hình như'' đi, được không em...''
Tôi quen anh từ khi tôi còn là một cô bé lớp 10 mơ mộng, khi anh vẫn hay cốc đầu tôi như trẻ con. Anh đi du học, tôi lao vào ''cày'' sách vở như điên với mong muốn tốt nghiệp phổ thông sẽ thi để sang úc với anh. Không may, tôi thi TOEFL thiếu gần 50 điểm. Tôi vào học ở một trường ĐH trong nước, mắt không hề nhìn thấy một người con trai nào khác. Anh về nước ăn tết. Trong hơn một tháng trời, ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau đi chơi, đi tìm sách vở, thăm bạn bè. Chúng tôi luôn vui vẻ và rất hiểu nhau. Đó là những ngày xuân tươi thắm nhất và cũng tuyệt vọng nhất đối với tôi. Càng ngày, tôi càng nhận ra mình đã không yêu lầm người và suốt đời, tôi sẽ không thể nào tìm thấy một người nào khác giống như anh. Nhưng tôi cũng lại mơ hồ lo sợ anh chỉ coi tôi như một cô bé, như một đứa em gái, mà do hai gia đình thân quen, tôi và anh từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Tuyệt vọng nhưng hạnh phúc, nỗi buồn ấy với tôi có màu rực rỡ.
Chỉ còn một ngày nữa thôi anh sẽ phải quay lại úc. Tối hôm trước, anh vô tình nói: ''Anh muốn chụp mấy bức ảnh chùa chiền cho bọn Tây xem. Nhưng ... chán thật, đang giữa mùa lạnh, không bói đâu ra một bóng áo dài...''. Sáng hôm sau, trong cái rét 14 độ của buổi sáng tháng Hai, tôi mặc một chiếc áo dài lụa trắng cùng anh đi chụp ảnh, không kèm theo bất kỳ một chiếc áo len hay áo khoác nào. Suốt một ngày, từ 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, tôi đứng làm mẫu cho anh chụp, từ Cổ Loa về tới Phủ Tây Hồ, chùa Trấn Quốc... Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao chỉ một trái tim bé nhỏ lại có thể cung cấp một nguồn nhiệt lượng lớn lao nhường ấy cho con người. Hôm sau, anh bay. Tôi không ra tiễn, nằm nhà sốt li bì. Tôi ngủ suốt hai ngày, giấc ngủ nặng nề mê man, không biết vì ốm hay vì trong lòng luôn văng vẳng tiếng ầm è của chiếc máy bay đã mang anh đi xa... Tỉnh dậy, mẹ đưa tôi mảnh giấy anh gửi lại: ''Anh chưa gặp một người con gái nào như em. Người con gái trong suốt thời gian vừa qua luôn tận tình giúp anh tìm tài liệu trong một lĩnh vực mà anh biết cô ấy không hề hứng thú. Người con gái nghe anh huýt sáo vu vơ mà biết được anh nghĩ gì. Người con gái ấy, cả ngày hôm qua mặc mỗi tấm áo mỏng manh đi cùng anh, mà lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, nghĩ ra đủ thứ chuyện để anh an tâm chụp hình mà không áy náy, luôn luôn hồng hào và xinh đẹp... Cám ơn em nhé, sao em lại tốt với anh đến thế!''.
Cơn sốt đã qua mà trong tôi bừng bừng như có muôn ngọn lửa thiêu đốt. Tôi biết, dù sau này có phải hứng chịu điều gì đi nữa, tôi nhất thiết phải bộc bạch lòng mình, và cũng chỉ có lúc này thôi. Vớ lấy giấy, bút, tôi viết một hơi: ''Anh vẫn không hiểu ư, sẽ chẳng bao giờ có ai tốt với anh hơn em đâu. Bởi vì em đã lớn rồi. Và... hình như em yêu anh ! ''.Chục ngày sau, vào lúc 12 giờ đêm, tôi nhận được điện thoại của anh. Ngay sau khi nhận được mấy dòng tôi gửi, anh đã chạy đi tìm điện thoại để gọi cho tôi. Trong máy, giọng anh rất dịu dàng: ''Thảo à, bỏ hai từ ''hình như'' đi, được không em...''